Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

...ĐỜI ĐÃ XANH RÊU...




Đà Nẵng một chiều Đông giá lạnh, mưa phùn như rắc bụi trên tóc, trên vai.
 Chợt tình cờ một bức tường khô ráo nép bên lề, 
            chợt rong rêu ám ảnh,
                     chợt như thấy rõ đời mình...

"...Nhìn lại mình đời đã xanh rêu..." (TCS)

Không có nhận xét nào: