Vậy là thở phào khi gặp lại chốn Bình Yên.Sau một tuần lễ xáo trộn và ngổn ngang...nơi quê hương.
Chợt sững người với màu trắng thanh khiết và hương thơm ngọt ngào của hoa Lài rụng đầy sân.
Nhìn hoa mà nghe lòng nhẹ nhàng, thanh thản...
Trên cao kia Kiên Tử thắp sáng một vầng hồng tím, vẽ lên nền xanh ngăn ngắt của bầu trời nắng gió phương Nam.
"...ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó..."
Ngõ Trúc đưa lối Bình Yên
Có lẽ mình sẽ không bao giờ đổi gì để lấy chốn bình yên này,chốn của Bình Yên...
Cầu mong cho người thân, bè bạn, ai cũng có một chốn cảm thấy bình yên như mình để sống khỏe hơn và vui hơn...
2 nhận xét:
Nghe bác thở mà tui nhẹ cả người. Tui cứ len lộn hòa, không biết khi mô mới được thở như rứa.
Phải cảm được và mê cái bình yên mình có để sống chậm lại và cảm thấy mình khỏe hơn là có nhiều tiền...
Đăng nhận xét