Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

VỀ QUÊ

Không thể nhớ hết được đã có bao nhiêu lần về quê. Hồi nhỏ thì xe đò các kiểu, lớn chút thì xe đò có, xe tải có, xe lửa có.Về sau này rủng rỉnh tí thì cưỡi máy bay. 
Giờ lại đang về quê, không đi thứ gì như trước nữa, đi xe máy!. 
Sẵn sàng xuất phát.

Đồng hồ bắt đầu đếm

Xuất phát điểm chặng đầu.(cổng TX bà Rịa-bản copy ý tưởng Khải Hoàn Môn của Paris)

Ai nghe cũng sốc!,chú em rể a lô: anh lên Sài Gòn rồi về cùng xe với em cho vui, rồi ta về quê Quảng Bình nữa nhé, nhé!. Cảm ơn chú, anh đang vào số rồi đây.
Với chú em thì "sao bác lại tự hành xác vậy?, cực lém, nguy hiểm lém!....".
Có một điều chú em vẫn hiểu: ông ấy ưa tự do và rất lì!.
Thế là: "anh ra Phan Rang đây, gặp em ở đó nhé!"
Thế là đành: "vang, vang....(vâng, vâng)".

MÀU THỜI GIAN.


...Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh...
Đoàn Phú Tứ


  Hôm qua tình cờ đọc lại bài thơ "Màu thời gian" của Thi sĩ-Nhà báo Đoàn Phú Tứ, tối nay thoáng thấy trong gương soi một điều là lạ, nhìn lại cho kỹ thì một chút ánh trắng bạc trên nến đen của mái đầu, bỗng nghĩ đến chữ của cụ Tứ: "màu thời gian".


Nhờ con trẻ đếm, kết quả 14 sợi, trắng suốt từ gốc. Giật mình!.
Con trẻ bảo: "nhổ nhé?". "Không, cứ để vậy, sao phải nhổ?"


Đấy quả thực là màu của năm tháng-màu của thời gian-"màu thời gian".
Đấy mới là thực, mới là của mình!"Màu thời gian" của ta không tím ngát màu buồn như của cụ Tứ! màu của ta là màu bạc sang trọng!.